Tóm lược truyện Đáng Tiếc không phải Anh

Câu truyện tình lãng mạn của Diệp Tử và Hướng Huy xuất phát điểm từ đại học, đã có lần hứa hẹn vẫn nạm tay nhau đi suốt cuộc sống. Tuy thế gần như lời thề thốt đẹp tươi cho mấy cũng không chiến thắng nổi nỗi đau của số phận.

Ra mắt truyện Đáng tiếc không hề anh

Tác giả: Diệp Tử
Thể loại: Ngôn tình

Trích đoạn truyện Đáng tiếc không phải anh

Kể từ khi anh bước chân ra khỏi con người của tôi, bên tôi nghĩ có vẻ quên, có lẽ thoát khỏi, luôn tự nhủ bạn dạng thân người thân rằng anh sẽ rời ra bên tôi rồi, nhưng mà thực tế anh vẫn luôn ẩn mãi trong con tim chúng tôi.

“Người em vẫn chờ đợi, trong tương lai anh đấy còn cách em bao xa?

Em nghe thấy tiếng gió thổi từ phía tàu điện ngầm cũng như đám đông người ta

Em xếp hàng, tay ổn định tấm vé có số lượng của tình yêu”[1]

hóng hết bản nhạc, tôi new yên tâm nhấc máy, tiếng Uông Nhiên ở đầu dây bên kia cũng như hết kiên nhẫn.

Màng nhĩ Bên cạnh đó bị phá vỡ, chúng tôi đem điện thoại để cách ra 1 inch vẫn giống như nghe rõ.

bên tôi nạm tiêu hóa hầu như điều Uông Nhiên thông tin, thuận tay vuốt mái tóc lâu năm đến eo ra sau đầu. Quyết trọng tâm lần thứ 101, nhất định bắt buộc giảm đi mấy ngàn phiền não này. Là ai nói người vợ với mái tóc lâu năm new có thiết kế ôn nhu mê thành viên gia đình, hại chúng tôi ham hố để tóc tận bảy năm.

“Diệp Tử, nha đầu kia, cậu vẫn ở đâu?”

chúng tôi há miệng thở dốc, nên nghe các lời sắp tới, thật không đảm bảo cho bữa trưa của mình.

“Cậu bao gồm tới ấy không?” – Uông Nhiên hét Khủng trong điện thoại, bên tôi cười khẽ, cứ cũng như Uông Nhiên biết chúng tôi vẫn chỗ nào.

“Cậu đừng nghĩ ‘ăn trong bát nghĩ trong nồi’.”.

Kì thực bên tôi không nói, nhưng các lời sau cơ đại dương có tác dụng tôi bựa hổ cực kỳ.

“Cô gái lại tới nữa à? Sẽ món cũ sao?” – bác bỏ Vương vui vẻ kính chào hỏi, chúng tôi “Dạ” một tiếng, xem cũng như đáp lại.

Thấy bên tôi ko đồng ý cũng sớm bị quy là chưa đánh nhưng khai “Diệp Tử, chẳng phải đang nói, đang lâu năm vì vậy cậu ăn chưa chán sao?”.

chưa ngán sao? Bên tôi ngẩng đầu chú ý tấm biển chữ tiến thưởng bên trước, “Cháo chưng Vương”, năm chữ Khủng lóe sáng khác thường, thiết yếu tưởng tượng nổi, cửa hàng cháo này cùng rất tôi cũng bảy năm rồi.

Hít sâu một hơi, đôi đũa trong tay khuấy tùy ý.

sáng tỏ vừa nãy còn đói bự khiếp, giờ thiên nhiên lại chẳng mong muốn nạp năng lượng

“Nhiên Nhiên, tất cả buộc phải thành viên hết sức ngốc không?” Nhịn cả nửa ngày, tôi sau cùng nặn ra một lời nói.

“…”

Đủ số tiền thanh toán, chúng tôi nắm túi đứng dậy, thực xin lỗi chưng Vương, kỳ thật bên tôi cũng chưa nghĩ tiếc gì, chỉ là…

chung cục cũng chen lên được xe buýt, chúng tôi thở nhiều năm một hơi, giao thông ở Thượng Hải hàng năm đang nói luôn chỉnh đốn và cách tân, xem ra khả năng năm nay vẫn là khó khăn.

thốt nhiên khóe mắt thoáng quan sát một thân hình ảnh quen cùng đi ra từ quán ăn bình dân, không khỏi thốt lên một tiếng. Chúng tôi quay đầu, ý muốn được nhìn thấy rõ hơn, tuy nhiên xe buýt cứ vô tình mà dời đi.

Trong điện thoại lại truyền mang đến giọng nói, “Diệp Tử đáng chết, cậu sau cuối tất cả nghe bạn nói chưa đấy?”

“Nhiên nhiên… Dường như người nhà vừa nhận thấy anh ấy?” bên tôi chưa hẳn.

>> đọc thêm chuyên mục Truyện ngôn tình ngược

“Hả…?” Cô kéo thật nhiều năm âm cuối, “Mà anh đó là ai? Hướng Huy hay Lâm Sâm? Nếu là các bạn trước, chắc hẳn cậu giữa ban ngày ban mặt chạm chán quỷ. Nếu là mọi người sau, bản cô nương kết luận nhiều ngươi kiếp này gồm duyên có phận, còn chưa mau đuổi theo.”. Đầu bên kia điện thoại, chắc rằng cô nàng đã hoa chân múa tay, bày chiêu động tác cử chỉ.

“Cậu chẳng thể nói loại dễ nghe à, thành viên gia đình thay nào lại đi kết bàn giao với cậu, đúng là ngộ nhân bất thục.” bên tôi chủ ý than thở, chưa lường trước cô gái khinh đạm buông hẳn một câu “Vật họp theo loài, người thân phân theo nhóm.”. Xem xét về khoản võ mồm,tôi vẫn luôn ở cố kỉnh hạ phong.

“Chắc là nhà bạn chống mặt, phải không?” bên tôi không cho là đúng. “Hướng Huy hiện thời sẽ ở nước ngoại trừ, đó chính là như cá gặp nước, phong sinh thủy khởi, còn trở về làm gì?”

“Cậu chưa cần phải ngày nghĩ, đêm nghĩ, có tác dụng tinh thần hốt hoảng, quan sát vật hóa người…” Biết cô gái còn ý muốn nói tiếp, bên tôi quát lớn một tiếng “Stop!”, làm thành viên gia đình nhao nhao chú ý bên tôi chú tâm, “Phải rồi, cô nương, chúng tôi biết cô khí công thâm hậu, lao động mồm mép hết sức đỉnh , bên tôi sợ cô rồi. Vày cất giữ tiền điện thoại, bổn cô nương công bố quyết định bây giờ treo máy, hừ hừ.”.

tôi nghĩ, hét vào điện thoại: “Buổi buổi tối các bạn hóng cậu trên mạng, người cảnh cáo cậu đừng cho bản thân mình leo cây.”. Nói ngừng lập tức nhấn buton end Điện thoại tư vấn, không cho cô bất kì cách nào phản chưng.

Nói về Uông Nhiên, bắt buộc chưa cảm thán đến căn số đặc biệt giữa mọi người mang mọi người. Hai chúng tôi tuy chỉ học tầm thường cùng nhau một năm trung học, tính cách lại khác cách nhau chừng dẫu vậy chủ yếu điều này khiến đôi bạn thân chưa giấu nhau điều gì. Sau khi cho Thiên Tân, chúng ta ở nam kẻ kế bên bắc, dẫu vậy vẫn quyết xác định vào tình người trong gia đình thắm thiết, ấm áp mà giữ liên lạc. Dĩ nhiên cũng cần phải cảm ơn ngành công nghệ tiên tiến cáp viễn thông China đã có đóng góp cực kỳ nghiêm trọng. Cảnh giác tính ra, chúng tôi nhận thức rằng hơn thập kỷ qua, đời gia đình ngắn ngủi nhưng mà cụm khổ đau.

Về mang đến nhà, kêu “Mẹ, người mẹ.” chưa thấy ai đáp lại, có lẽ rằng mẹ lại đi nghiên cứu giúp văn kiện XXX, chỉ sợ hôm nay cơm chiều cũng không tất cả.

tôi chóng vánh mở máy tính, lên QQ, một đầu chim cánh cụt không dứt bật lên. Kích đúp con chuột, hàng chữ nhỏ tuổi đập ngay tầm mắt, “Diệp Tử, anh vẫn trở về.”.

Là anh! Và đúng là anh! Trung ương tứ hốt nhiên chấn hễ lạ, mọi ngón tay vô thức mở rộng giao diện QQ.

tứ năm nay không hình thấy dung mạo tươi sáng đấy, mọi câu nói còn in mãi “Diệp Tử, anh yêu cầu đi, hãy tha thứ đến anh.” nhưng lại ngay hiện tại “đã cố ưa chuộng đời sống chưa tất cả anh”. Ngay hiện tại anh lại quay về?

Nhớ lại phần nhiều chuyện quá khứ, nỗi ảm đạm lại tràn chìm ngập trong vai trung phong trí bên tôi, đông đảo kỉ niệm ngọt ngào, thống khổ, phiền muộn cùng chua xót tràn về cũng như gần như đợt sóng gợn trong lòng.

đồng thời đó, một Địa chỉ cửa hàng QQ khác đưa một nụ mỉm cười kính chào hỏi “Diệp Tử, lúc này chúng tôi có tác dụng bổ sung giờ. Quan yếu giúp người nhà rồi, thật xin lỗi”.

“Ồ, đừng nghĩ nhiều”. Tôi tiện tay gửi tiếng “Phập” như chấp nhận, tuy vậy nụ mỉm cười bên trên khóe miệng có phần miễn chống.

Một chỗ khác, QQ của Uông Nhiên đúng hẹn sáng lên. Bên tôi nheo mắt lại, tay gõ một hàng chữ: BEGIN NOW…

cuộc sống các khi đề xuất hối tiếc,

Như vậy đừng dễ dàng từ bỏ, cũng cần tránh mua cứ cứng đầu thay giữ …

Tháng 8 năm ấy, khí áp xuống thấp, thời tiết nắng gắt chói chang chưa bao gồm lấy một gợn gió.

trong phòng máy lạnh an nhàn hưởng thụ các loại thức ăn, cánh cửa mênh mông đứt quãng với khu vườn hơn trăm mét phía bên ngoài, Lâm Sâm ác ôn hăng, còn tôi yên tâm. Bên cạnh đó sẵn sàng chuẩn bị đón nhận những gì sắp xảy ra.

“Tại sao lại nói dối anh?” Lâm Sâm căm tức quan sát chúng tôi. Hốt nhiên cảm thấy đôi mắt lạnh lẽo của anh so có việc dùng điều hòa bầu khâu khí còn tốt hơn, cực kỳ nhanh sau đó, những giọt mồ hôi trên mọi người sợ hãi ùa về.

“Em dối anh dòng gì?” chúng tôi vô tội chớp mắt, hiểu rõ còn cố hỏi.

“Cho anh xem lá đơn báo cáo nhập học đấy.” Anh tiến mang đến cướp lấy túi xách của mình, tôi sống mái bảo quản.

Ta cảnh giác dè dặt “Của anh cũng như vậy, bao gồm gì đâu nhưng mà xem.”

Anh hừ lạnh, thân hình to lớn chậm chạp tiến về phía bên tôi, bên tôi sợ hãi Bước lùi lại “Cho anh xem, nghĩa là sao?” không ngóng anh chỉ dẫn, chúng tôi miễn cưỡng lôi lá đơn trong túi ra, ném mang lại anh, lo sợ cúi đầu, sẵn sàng khi tình cố bất ổn, chạy là thượng sách.

Anh giận độc ác mở bì thư, khuôn bên blue xao đỏ ngay mau chóng, sau một hồi chuyển sang xám. Bên tôi thầm than, vừa nhón chân sẵn sàng chạy thì đã trở nên cánh tay mạnh mẽ của anh ấy giữ gìn, cấm đoán thoát. Mọi giọt nước mắt mau chóng chảy ra tuy vậy đang bông lơn nói: “Xem ngừng rồi thì trả em, em còn buộc phải mang đi để làm thủ tục”

“Em…” Lâm Sâm cúi đầu giận hung ác mắng vài câu, chúng tôi không nghe thấy gì, cũng không hỏi lại, ý thức nhanh chóng quay về, mau chóng giãy dụa, mà lại bị anh thay chặt hơn.

“Diệp Tử, sau cùng em gồm con tim hay không?”

tôi mỉm cười trừ, nhún vai “Lâm Sâm, anh tách biệt chưa hiểu em”

“Anh chưa hiểu em?” chú ý triệu chứng như phát điên của anh ấy, bên tôi chưa nói cần lời. Người ta đấy khôn xiết lý trí, thanh tao tân tiến, luôn yên tâm, riêng khi đối diện có bên tôi thường hay nổi giận, đôi khi chúng tôi cũng tự hỏi phiên bản thân, phải chăng chúng ta vẫn quá cự chính xác sở hữu anh?

Khóe miệng chúng tôi nhếch lên, sờ sờ cằm, ngẩng đầu nhìn trời, a , không một gợn mây, thời tiết thật đẹp.

“Món ghét nhất … ”

“Hồ tiêu.”

“Màu thích nhất …”

“Màu tím.”

“Ngôi sao yêu thích là …”

“Gabriel Batistuta”

“Ca sĩ yêu thích…”

“Trương Tín Triết” (Jeff Chang 张信哲)

……..

“Không nói nữa sao”

………

“Em còn nói là anh không hiểu em?”

bây giờ trong căn vườn đã dần đông các bạn, hàng xóm ngẩng đầu không chạm mặt, cúi đầu chạm mặt, không đứng đắn đứng quan sát chúng tôi, chúng tôi được đà tốc chiến tốc win. Mỉm cười lắc đầu nói “Lâm Sâm, vắt anh gồm biết em thích kiểu đại trượng phu vậy nào không?”

“….” Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, anh hết sức tự tin mở miệng “Kiểu như anh”

tôi cứng họng, một đợt rùng người trong gia đình lướt bên trên domain authority đầu, chất lượng không quá tồi, có một chừng độ chắc chắn nào đó thì tự đại cũng trở nên một đức hạnh

“Lâm Sâm, ngay từ đầu em đang từ khước anh, cùng vì em biết em không mong muốn anh”. Anh hiểu rồi chứ, kỳ thật em và đúng là không tất cả trái tim. Trái tim em cần trao cho tất cả những người em yêu nhất, là chỗ ẩn chứa cực kỳ không nguy hiểm.

Anh hít một hơi thật sâu, tay cố kỉnh chặt “Anh đang cho là, cho một ngày nào ấy, em cũng sẽ cảm động”.

nên, không sai, cha năm trung học, những lần về muộn đều là anh hộ tống về căn nhà, còn nếu như không tất cả anh vấp ngã túc đến ba năm, các kết quả của tớ cũng chưa cao vượt bậc cũng như nắm. Ngay cả gia sư và cha mẹ phần lớn đem chúng tôi gán thành một đôi, nhưng bởi các thành tích học tập của tôi lịch sự cần cũng mở một mắt chú ý đến một mắt, cam Chịu đựng mang lại bên tôi “Yêu sớm”.
>> bài viết liên quan top truyện Ngôn tình cao h

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *