Nhận xét truyện Tình yêu không Trốn Chạy

Hàn Hiểu, Cô kỹ sư máy móc đắt tiền và có tài năng tuy vậy là một cô gái ngốc nghếch, trong chuyện tình cảm. Cô thầm yêu trộm nhớ La Thanh Phong suốt mười năm

Ra mắt truyện mối tình chưa trốn chạy

Tác giả: Kinh Hồng
Thể loại: Ngôn tình

Trích đoạn truyện mối tình không trốn chạy

Cô không biết nhìn anh sở hữu khoảng cách gần gũi Như vậy. Khuôn mặt tất cả đường nét của người nam giới đấy đã sớm mất tăm trong phần nhiều cam kết ức thời niên thiếu của cô. So có mọi ảnh hiện lên mơ đại dương trong kỷ ức, khuôn mặt của bệnh nhân đấy biệt lập khiến cho tất cả những người khác cực kì ngạc nhiên.

Hàn Hiểu vẫn nghĩ mang lại trăm ngàn thiên tài khiến người ta gặp, chỉ chỉ có một trường hợp cô không nghĩ mang lại, đó là khi anh đang bị một đám người trong gia đình vây lấy ở góc phố đúng lúc cô Cách qua.

Cô mặc mẫu áo đồng phục công lao rộng áo quan thình, tay rứa một mẫu đèn pin cũ. Chính là vật người nhà ở cộng cô khi chuyển nhà không sử dụng nữa, một dòng đèn pin bên ngoài bao gồm quấn nhôm kiểu cũ, khi lắc lắc tay lại vang lên âm lượng ồn ã. Hoàng tử trong mộng của cô ý đang bị quây ở góc một ngõ bé dại ẩm thấp bốc mùi cực nhọc chịu, mặt đầy máu.

sẽ là ngõ sau của cửa hàng rượu “Bách Hương Quả” nổi tiếng ở city T, không gồm đèn đường, thành viên qua lại rất ít. Quách Dung Dung, bạn bè của cô ấy đã từng nói mang cô, những các vụ cướp tách bóc và tội bất lương các xảy ra ở những môi trường cũng như thế nên cô đầy đủ chỉ đường vòng các lần mang lại đây, do dự hôm nay ma xui quỷ khiến ráng nào cô lại dẫn đường này.

Trong bóng tối vang lên âm lượng hỗn độn dường như có một đám mọi người sẽ chiến đấu.

Hàn Hiểu dựa liền kề vào tường, sợ hãi chú ý trộm về phía ấy. Chúng ta đứng trong góc buổi tối đề nghị cô không quan sát rõ được gì, mà lại tiếng đấm đá vào da thịt khiến cho cô sợ hãi. Có thể, Hàn Hiểu không nghĩ đến vấn đề báo công an, lúc quay người thân định chạy đi, cô nghe thấy một tiếng chửi nhỏ: “La Thanh Phong, tao đến mày biết, bài toán này không dễ dàng quăng quật qua! Cho mày nếm món khai vị trước, nếu còn tiếp tục ngáng mặt đường ông táo bạo, mày sẽ chẳng còn con đường sống nữa!”

“La Thanh Phong?”

cái tên này hình như bùa chú dính chắc chân cô xuống đất, cô do dự lừng chừng bao gồm nên bởi vì mình bị ám ảnh bằng chuyện này quá chậm yêu cầu nghe nhầm không?

La Thanh Phong là bàn sinh hoạt thời trung học phổ thông của cô, lên lớp 11 cậu đấy gửi đi Thượng Hải đề xuất cô không gặp mặt nữa. Hàn Hiểu nghe tin từ một thành viên tổ ấm trong cộng đồng học nói, La Thanh Phong đang thi đỗ vào học viện mỹ thuật Munich, thật không ngờ…

Năm ấy, ngày nào La Thanh Phong cũng đi học muộn. Hình như hóng nhà bạn ban đầu vào giờ ôn bài xích một lúc rồi mới thấy cậu xách một túi bánh mì bước đến lớp sở hữu vẻ bên cao ngạo, mái tóc hơi xoăn rối bù như tổ gà.

Hàn Hiểu nghiêm túc đọc Khủng bài bác cùng các bạn khác tuy thế luôn chú ý trộm cậu khi cậu Bước qua. Chỉ nhìn một lần tuy nhiên lưu ý đến phần lớn chi tiết khác nhau: có những lúc chú ý túi bánh mỳ bọc dừa trong tay cậu, có những lúc quan sát túi áo khóa ngoài của cậu, có những lúc chú ý chi tiết hoa văn sơn bên trên quần bò của cậu…

Lúc cậu thông qua, cô luôn cảm nhận một mùi hương rất lạ trên bạn cậu, nhẹ nhàng cho mức mọi người khác cạnh bên cần yếu cảm nhận ra.

chỉ việc cô chăm chú và điều đấy trở thành một âm thầm được giấu kín tận đáy lòng cô.

đã mười năm trôi qua rồi.

quả đât này… Thật là kỳ lạ.

thảo nào, bên dưới ngòi bút của Picasso, một khuôn bên tầm thường có lẽ trừu tượng biến thành hình tam giác. Hóa ra Picasso chưa điên nhưng mà đó chính là thế giới này.

Khi Hàn Hiểu thở hổn hển cứu được hoàng tử bật dậy khỏi đám côn đồ, trong lòng cô bỗng dưng hiện lên một cân nhắc chưa nho nhã như nắm. Một lần nữa cô nhận thấy rằng, cho dù La Thanh Phong là hoàng tử trong mộng của cô nhưng anh đã có khối lượng cũng như diện tích của 1 người trong gia đình tầm thường. Độ cao bên trên một mét tám của anh ý sáng tỏ chưa cộng sang trọng sở hữu Hàn Hiểu.

>> tham khảo thêm thể loại Truyện ngôn tình sủng

Hàn Hiểu thở dốc, đặt anh lên vai tổ ấm, bất chợt nhớ mang lại hồi còn nhỏ dại cô đã thấy bí quyết mọi người bắt chim sẻ cũng như vắt nào: dựng đứng một dòng chậu ở góc, bên dưới đặt ít mồi nhử rồi cần dùng một thanh gỗ nhỏ tuổi kháng mẫu chậu đó. Cô cảm nhận hiện thời tổ ấm giống hệt thanh gỗ nhỏ tuổi ấy.

Hoàng tử của cô vẫn chưa xong phả hơi rượu lên đầu cô.

Lúc Hàn Hiểu đỡ anh đến mặt đường cũng như Điện thoại tư vấn một cái taxi, chân cô biến thành run rẩy.

Lái xe không xuống giúp cô, lạnh nhạt quan sát hai chúng ta dành hết thời gian ngồi vào đằng sau rồi hỏi mang giọng đầy đủ đều: “Đi đâu?”

Hàn Hiểu hỏi anh ta: “Gần đây gồm khám đa khoa nào không?”

La Thanh Phong nghe thấy hai tiếng “bệnh viện”, lầu bầu nói: “Không mang đến cơ sở y tế…”

Hàn Hiểu hỏi anh: “Vậy đi đâu? Anh ở đâu?”

La Thanh Phong nghiêng đầu, chần chừ là ngủ hay xỉu lịm đi rồi. Hàn Hiểu đang lo lắng thì nghe thấy tiếng gia đình bạn lái xe hỏi: “ rốt cục là đi đâu?” Giọng điệu có vẻ sắp đến mất hết kiên nhẫn.

Thật sự, Hàn Hiểu không tưởng tượng được cảnh nhà bạn chắc là lôi một các bạn có trọng lượng Như vậy mang đến bệnh viện đề nghị đành nói Địa chỉ cửa hàng nhà các bạn. Cô nhớ Dường như chỉ một phòng khám ở lối vào khu ngôi nhà cô ở, chần chừ muộn cũng như thay này gồm còn ai trực không.

đến khi xe chạy ra đường lớn, Hàn Hiểu mới bắt đầu gồm một chút cảm giác thật. Hai chân cô đau nhức, người nhà lái xe taxi sáng tỏ hết sức ghét nhà bạn say rượu đang ngồi bên trước cô, bên cạnh cô là kẻ say rượu, bên trên bạn đầy máu, đã nửa nằm nửa ngồi cũng như thở ra đầy hơi rượu…

nhân loại này thật là ly kỳ.

gia đình bạn này và đúng là La Thanh Phong.

đó là La Thanh Phong, các bạn khoác cặp sách trên vai, bước đến lớp học với dáng vẻ cao ngạo thật sao? Đó là La Thanh Phong, chúng ta sẽ ở trong lòng cô suốt mười năm qua thật sao?

Sao lại cũng như thế?

Sao lại không thể như thế?

Hàn Hiểu gặm ngón tay thành viên, cảm thấy chả biết cô trở nên ngốc nghếch do đó. Hai việc chờn vờn trong đầu cô suốt hành trình. Cho tới lúc La Thanh Phong dở sống dở chết nằm bên trên giường bệnh ở trong phòng khám và đã được truyền, cô mới mơ đại dương nghĩ mang lại một vấn đề khôn xiết quan trọng: Cô chả biết hiểu kỹ La Thanh Phong, chắc rằng La Thanh Phong vốn dĩ là con người cũng như vắt này: rượu trà, chiến đấu, nghịch bời…

Hàn Hiểu ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh giường bệnh dịch, đưa tay tắt đèn trong phòng khám. Ánh đèn sáng như ráng trong buổi tối khiến cô nhớ mang lại phần lớn câu truyện ma trong bệnh viện, chỉ để đèn ở đầu giường bệnh khiến cô cảm thấy an tâm hơn.

người trong gia đình này là La Thanh Phong…

Hàn Hiểu lấy từ trong túi da ra một chiếc khăn ẩm, cẩn trọng lau bên mang lại anh.

Cô chả biết quan sát anh với chặng bí quyết gần gũi vì vậy. Khuôn mặt tuấn tú của anh đang sớm biến mất trong phần đông cam kết ức thời niên thiếu của cô. So sở hữu phần đa ảnh hiện lên mơ hồ trong cam kết ức, khuôn bên của bệnh nhân này rõ ràng khiến cho người khác cực kì ngạc nhiên.
>> xem thêm chuyên mục Truyện sắc

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *