Đánh Giá truyện Hoa Thiên Cốt

Hoa Thiên Cốt là thể loại tình yêu thầy trò, Chàng là kẻ êm ả nhất thế gian, cũng chính là kẻ vô tình nhất thiên địa. Theo dõi truyện bạn nhé

trình làng truyện tiên hiệp ‘Hoa Thiên Cốt’

Tác giả: Fresh Quả Quả
Thể loại: ngôn tình ngược, huyền huyễn, tiên hiệp

Trích đoạn truyện ‘Hoa Thiên Cốt’

Trời không sao cũng không trăng, tối đen như một vực sâu thăm thẳm, khiến người ta không phân biệt rõ đâu là trên đâu là bên dưới, giống hệt như chỉ việc đi nhầm một bước thì sẽ rơi xuống đó.

“Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật…” Một đứa bé nhỏ khoảng mười hai, mười ba tuổi 1 mình đi nhanh trên đường, tay phải cầm một chuỗi tràng hạt lẩm bẩm niệm, tay trái cầm một cái đèn lồng làm bằng giấy dầu.

Nói nàng đang đi chẳng thà nói rằng đang làm việc, bởi cái thứ vẫn luôn luôn theo sau kia chỉ vì e ngại chuỗi tràng hạt mới không dám vồ đến. Xung quanh tối đen như mực, chỉ có đốm lửa bé dại giống đèn lồng đang bay lơ lửng giữa không trung. Khắp nơi yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả tiếng nước chảy, tiếng chim chóc côn trùng cũng không thấy đâu.

đang đến thôn rồi, chỉ việc vào trong thôn là sẽ an tâm, nàng không xong gợi ý mình dẫu mặt đã trắng bệch, các giọt mồ hôi lạnh đầm đìa. Tay phải nàng liên tục kéo chiếc áo làm bằng da tám con chó đen kín đáo hơn để mùi của bản thân không tản ra nhiều. Coi thêm list truyện đam mỹ ngược

Nhưng khi đến chiếc cầu đá đầu thôn, nàng liền đờ đẫn ở đó. Một người phụ nữ cầm ô giấy đứng bên trên cầu đối diện thẳng với nàng. Mặt ô thêu hình hoa đào đỏ rực, bộ váy white color cũng vậy. Chiếc ô che quá thấp, không nhìn thấy rõ mặt người đó. Rõ ràng là nóng bức đến mức không có một chút gió, nhưng làn váy kia lại bay phần phật.

Nàng sợ tới mức cứng đờ tại chỗ, hai chân run rẩy. Hoàn thành, ma đưa lối quỷ dẫn đường rồi.

“Nam Mô A Di Đà Phật…” Nàng liên tiếp khẽ niệm, nghiêng người qua phía kia cầu, cúi đầu giả bộ không thấy ả. Nhưng chớp mắt một cái, ả đã đứng trước mặt nàng. Đôi giày white color thêu hoa tinh xảo dính đầy bùn đất, cạnh chân là 1 vũng nước, còn tồn tại những loại rong rêu xanh xao cùng vỏ sò. Bây giờ nàng mới nhìn thấy rõ, thứ bên trên vạt váy kia Chưa hẳn hoa đào, mà là máu tươi thấm ướt.

Đột nhiên, ngọn đèn lồng ánh vàng êm ả trong tay nàng bước đầu chuyển thành blue color rồi đỏ lên một cách kỳ lạ, như đang bị nhiễm máu vậy. Không gian tràn ngập mùi gây của thịt rữa cùng mùi tanh hôi của máu.

Theo dõi thêm list Truyện sắc hay tại đây

“Nam Mô A Di Đà Phật…” bền chí giơ chuỗi tràng về phía đằng trước, nữ quỷ kia lùi hai bước, nàng lại tiến lên hai bước.

Khi nàng đang tới cuối cầu, một tiếng cười ghê rợn vang lên. Nữ quỷ trước mặt nứt toác ra, tứ chi đứt ra thành rất nhiều đoạn, giống như bị chém nát, mặt đất đều là máu & giòi bọ.

Nàng bị dọa suýt chút nữa ném chuỗi hạt trong tay and đèn lồng bỏ chạy, hai chân run lẩy bẩy.

Rồi nàng thấy có cái nào đấy tròn tròn nhanh như chớp lăn ra từ bên dưới ô, mái tóc dài màu đen cuốn quanh, là cái đầu của nữ quỷ đó! Khắp cơ thể nàng như bị đóng băng, không còn cử động. Một giọng nói không chấm dứt gào thét trong đầu, chạy đi chạy đi, nhưng chân không hề nhích nửa bước.

Cái đầu kia hệt như một quả bóng da, lăn qua lăn lại theo hình vòng cung, cứ đụng vào thành cầu thì bắn ngược trở lại. Nó chóng vánh cọ tới bên chân nàng, làm nàng sợ tới mức suýt ngã bệt xuống đất.

im lặng một lúc, nàng trừng ánh mắt cái đầu đột nhiên bất động bên chân, tim sắp nhảy vọt khỏi họng. Bỗng nhiên, cái đầu kia lăn lại gần hơn, hiện giờ nàng mới nhìn thấy mặt của ả. Phía trên mặt đó có hai hốc lớn đen sì, đôi mắt đã bị móc ra, một con mắt không biết đi nơi nào, một con mắt khác thì đc mạch máu, dây thần kinh & những phần tử liên kết dính nửa trên mặt, lúc ẩn lúc hiện, con mắt trắng dã tàn nhẫn đảo về phía đằng trước trừng cô nàng. Đôi môi ả như bị cá bên dưới sông cắn nát, run rẩy như muốn nói gì đó với nàng, nhưng lại chỉ phát ra tiếng lạch cạch giống tiếng gió thổi qua khe cửa gỗ.

Nàng cố nhịn cơn buồn nôn, vượt qua chiếc cầu chạy về phía trước, mặc kệ việc giẫm lên phần tay trên bề mặt đất. Đột nhiên chân nàng bị chộp lấy, là một nửa cánh tay phải, ngón tay ngâm trong nước trương phình, thối rữa và trắng bệch. Những chỗ đứt của cánh tay còn nhìn thấy cả xương trắng.

Trong nỗi thấp thỏm, nàng bắt gặp cái đầu kia như đang bắn sang phía mình, nó há to miệng cắn phập vào cẳng chân phải của nàng. Cơn đau hòa lẫn với không gian âm u mát mẻ nháy mắt truyền khắp mọi ngóc ngách trong khung người.

Nàng quơ chuỗi hạt đánh về phía nữ quỷ, nghe thấy tiếng xèo xèo như thịt tươi để lên miếng sắt nóng đỏ, rất lâu sau cái đầu kia mới tróc ra. Nàng co cẳng bỏ chạy, lại đột nhiên nghe thấy tiếng nào đó vỡ bụp một tiếng, thấy bên dưới lòng bàn chân lấn cấn. Vừa nhấc chân lên xem thì không ngờ lại là một trong con mắt khác của nữ quỷ kia vừa bị mình bất cẩn giẫm nát, mủ & giòi bọ đang tuôn ra ào ạt.

Nàng vừa nôn khan vừa chạy như bay khỏi cầu, chợt nhận biết cái tay kia vẫn đang nắm lấy chân mình, mà cái đầu kia vẫn còn đấy lăn trên cầu, răng trên răng dưới hối hả, gọi: “Tay, tay, tay…”

Tiếng gọi vừa thê thảm lại vừa khủng bố, nhưng nữ quỷ không thể xuống cầu, cũng không thể đuổi theo. Người chết thảm nội địa, linh hồn vĩnh viễn chỉ rất có thể sống sót ở nơi đây.

Nàng cố hết sức kéo cánh tay kia ra khỏi chân mình rồi ném nó quay trở về cầu, tiếp đến xoay người chạy thục mạng. Gương mặt nàng sớm đã cắt không hề một giọt máu.

Người trong thôn lúc đó đều đã ngủ, yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng gà chó kêu cũng không nghe thấy. Nàng điên loạn chạy tới đập cửa tiệm thuốc, nhưng tất cả mọi người y như đều chết trong mơ, không có lấy một chút phản ứng, không tồn tại lấy một nhà sáng đèn. Nàng liều mạng đập cửa một lúc lâu mới có người trả lời.

“Ai đấy…?”

“Trương đại phu, Trương đại phu, con là Tiểu Cốt! Mau tới cứu phụ vương con, ông ấy sắp chết rồi!” Tiểu Cốt lòng nóng như lửa đốt hét to.

“Được, đc, Tiểu Cốt, con đừng lo, đợi bác mặc ăn mặc quần áo & lấy đồ đã. Nhanh thôi, nhanh thôi…”

Không lâu sau, một ông cụ đã bạc nửa đầu mang đi hòm thuốc bước ra, vội rối rít vàng chạy đến ở bên cạnh nàng.

“Sao con lại đi một mình trong ban đêm khuya khoắt thế này! Đi đường không gặp thứ gì chứ?”

“Vừa nãy bên trên cầu có… không hề cách nào khác, ba đột nhiên bệnh nặng…” Tiểu Cốt nắm chặt áo Trương đại phu, nấp phía sau ông, khập khiễng bước chân, người vẫn tồn tại run lẩy bẩy. Khi đi đến gần tới cầu lén nhô đầu ra, lại thấy thi thể tàn tạ và con mắt mình giẫm nát lúc nãy bày đầy trên bề mặt đất đã bặt tăm. Hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đọc thêm list Ngôn tình trọng sinh

Bát tự[1] của nàng rất ít, âm khí quá nặng, thiên sát cô tinh[2], trăm năm khó gặp mặt. Lúc nàng thành lập cũng chính là lúc mẫu thân vì khó sinh mà mất, cả thành vởn một mùi hương lạ lùng. Cụ thể là cảnh xuân tươi vui, ấy vậy mà chỉ trong nháy mắt trăm hoa úa tàn, chính vì vậy nàng tên Hoa Thiên Cốt.

[1] Bát tự: là một trong bề ngoài bói toán đc xây đắp bên trên cơ sở triết lý của Kinh Dịch với những thuyết can chi, âm dương, ngũ hành… căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch & giới tính.

[2] Thiên sát cô tinh: Sao chiếu mệnh của một người, tức nghĩa tất cả những người thân xung quanh sẽ gặp mặt tai ương.

phụ vương nàng là 1 tú tài thi rớt lâu lăm, vì mệnh tốt nên vẫn cưu mang đc nàng đến hiện nay. Nhưng cũng chính vì thể chất Hoa Thiên Cốt rất đơn giản lôi kéo yêu tinh, mang tới cho thôn rất nhiều phiền phức, nên chúng ta đành phải ở trong 1 căn nhà gỗ bên con sông chảy qua thôn.

Hoa tú tài đã mời cao tăng tha phương đến xua quỷ sửa mệnh cho Hoa Thiên Cốt, tuy vậy vị hòa thượng đó cũng chỉ không đồng ý. Ngài cho Hoa Thiên Cốt một chuỗi tràng hạt đã mang bên mình lâu lăm & dùng da của tám con chó đen may thành áo khóa ngoài giấu đi hương thơm quái lạ mà chỉ yêu quái ngửi được trên người nàng, lại còn dặn dò sau khi mặt trời lặn hoàn hảo nhất không đc ra khỏi nhà, thế cho nên Hoa Thiên Cốt mới sống an toàn đc đến năm mười hai tuổi.

Trương đại phu thương nàng tuổi còn nhỏ mà phải chịu nhiều tủi cực nên rất lưu ý đến hai phụ vương con họ. Ông là thầy thuốc, tay nắm vô số sinh mệnh, dính dáng tới sống chết của quá nhiều bạn, dương khí & sát khí tương đối nặng nên tiểu quỷ thông thường không có gan tới trêu chọc. Trương đại phu nắm tay Hoa Thiên Cốt về nơi hai phụ thân con chúng ta ở, trên đường không gặp gỡ bất cứ phiền phức gì.

Bệnh của Hoa tú tài rất nặng, sống bao năm với Hoa Thiên Cốt, không còn tránh khỏi một số trong những loại tà khí quấn thân, chưa tới bốn mươi mà lại già nua nhỏ yếu như người năm mươi, sáu mươi. Trương đại phu từ chối thở dài, chỉ sợ đêm nay không qua khỏi.

Hoa Thiên Cốt chạy ra chạy vào đun nước, sắc thuốc, lau những giọt mồ hôi cho Hoa tú tài, không có gan để mình rảnh rỗi. Có lẽ trong tim nàng đã mơ hồ nhận ra cho nên luôn lo lắng lo lắng. Trần gian này, nàng chỉ có phụ thân là kẻ thân duy nhất.

Hoa tú tài rốt cuộc không thể gượng được đến hừng đông, lúc hấp hối vẫn lo lắng sau khoản thời gian mình chết Hoa Thiên Cốt chỉ với 1 mình sẽ ra làm sao. Trương đại phu an ủi ông sẽ thu dưỡng chăm sóc Hoa Thiên Cốt, nhưng Hoa tú tài lại không muốn liên lụy tới Trương đại phu, cũng sợ đại phu không bảo vệ Hoa Thiên Cốt đc lâu. Vì thế dặn Hoa Thiên Cốt sau khoản thời gian ông mất thì lên Mao Sơn[3] bái sư học nghệ. Đợi đến khi thành tài sẽ không còn sợ yêu ma quấn thân nữa. Tham khảo thêm thể loại Đam mỹ trọng sinh

[3] Mao Sơn: Mao Sơn được mỗi cá nhân biết đến với uy danh đệ nhất khưu tà trừ ma. Mao Sơn phái có các đời tông sư rất khét tiếng, trải qua không ít thời, phát minh ra các pháp thuật xuất chúng, có tác động không hề nhỏ đến văn hóa đạo giáo Trung Hoa.

Hoa Thiên Cốt nắm chặt bàn tay đang lạnh dần đi của cha mình mà buồn bã hiu quạnh. Đến cả phụ vương cũng đi rồi, một mình nàng đơn độc ở lại trên đời này có chân thành và ý nghĩa gì nữa? Nàng cố ép mình không đc khóc, từ nhỏ dại đến lớn, việc phụ thân nghiêm khắc nhất với nàng đó là không cho nàng khóc. Nàng biết một là vì mình khóc trời sẽ sở hữu được chuyện lạ, hai là vì phụ vương biết ông không hề ở bên nàng mãi, nên bắt nàng cố gắng học cách tự lập & mạnh khỏe.

Trương đại phu giúp nàng xử lý vết thương bên trên chân, lau sạch đống máu đen đặc, vẩy chút tàn hương, thoa ít thuốc mỡ, băng bó lại. Chỉ là chút độc của xác chết, cũng không nghiêm trọng lắm.

Ngày hôm sau Trương đại phu và vài người nhiệt tình trong làng giúp nàng làm một tang lễ dễ chơi. Trương đại phu cho rằng nàng còn quá nhỏ dại, không còn ở một mình bên phía ngoài được, ông muốn nhận nuôi nàng trước, ít nhất tới khi vết thương trên chân nàng lành lại. Nhưng nàng quyết định 1 mình ra đi, vâng lời phụ thân lên Mao Sơn học tập. Trương đại phu không lay chuyển được nàng, đành phải giúp bán mấy sản phẩm có giá trong nhà lấy tiền, kế tiếp lại cho nàng thêm ít ngân lượng.

ban đêm sau, Hoa Thiên Cốt mặc áo da chó, nghe tiếng gió lùa and tiếng kêu khóc inh ỏi, nằm trên ván giường trong căn nhà gỗ trống trơn mở hai mắt thức trắng đêm. Trong đầu nàng đầy những cực khổ và do dự về con đường tương lai. Sáng sớm tinh mơ, nàng chào từ biệt mỗi cá nhân tiến lên Mao Sơn.

Trắc trở bên trên đường hơn hai tháng, vất vả lắm mới tới được chân núi, nàng nghỉ tạm một đêm rồi lại khởi hành. Có điều đi thế nào cũng không lên được đỉnh cao nhất, cụ thể đã ở ngay trước mắt rồi tuy nhiên cuối cùng vẫn trở lại chỗ cũ.

Chẳng lẽ ma làm? Nàng vốn là đứa mù phương hướng, dù người chỉ đường có phân tích và lý giải cặn kẽ bao nhiêu, cho dù là cả bản đồ, nàng vẫn luôn luôn lạc đường. Không dừng lại ở đó tối đến không hề đi, sáng lại bị ma ám, nên lâu như thế mới đến được Mao Sơn.

Đi lòng vòng trên núi mấy ngày, từ Nhị Mao đến Tam Mao, hết hang này tới động kia, ví dụ đỉnh núi đã ở trước mặt rồi nhưng nàng lại không còn lên đc.

Hoa Thiên Cốt trông ra xa, núi non trùng điệp xanh ngắt một màu, bát ngát không người ở. Đỉnh núi Mao Sơn cao lêu nghêu giống hệt như đỉnh đầu của chòm sao Thanh Long xanh rì, đang bồng bềnh trong biển mây u ám và sầm uất.

Ài, thần tiên ơi, rốt cuộc các vị trốn ở nơi nào? Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn bầu trời lúc nãy còn nắng đẹp giờ đã âm u nhiều mây. Nàng vươn tay ra, chợt thấy các hạt mưa đang rơi lất phất. Bao quanh sum sê cây cối, nàng bỗng hoang mang chưa biết đâu là hướng Bắc.

Hoa Thiên Cốt mặc chiếc áo khoác greed color đã sửa nhỏ đi của phụ vương, tóc buộc cao giả nam, đầu đội nón, tay trái khoác hành lí, tay phải cầm gậy là cành cây lúc nãy vừa bẻ ngừng, vẫn mặc trên người chiếc áo da chó như hình với bóng, bên hông còn giắt một chiếc liềm cũ.

Mưa dần nặng hạt, chân nàng lấm lem bùn đất, càng đi càng gian truân. Không dứt rồi, mệt quá, Hoa Thiên Cốt ngồi bên dưới một gốc cây đại thụ nghỉ ngơi tránh mưa. Ngày tìm đường, tối vội vã tìm chùa chiền, nhà dân hoặc lán ngựa ở trong nhà trọ đặt chân. Nếu tới nơi đồng không mông quạnh, cũng chỉ có thể tìm ngôi miếu đổ nát nào đó, hoặc là trèo lên cây ngủ.

mặc dầu nàng đã chạm mặt quỷ vài lần, còn bị bóng đè nữa, nhưng may nhờ có chuỗi phật châu và mấy lá bùa trong miếu đảm bảo nên không có chuyện gì xảy ra. Không chỉ có thế nàng cũng biết linh hồn của phụ thân nhất định đang thầm bảo đảm mình. Chỉ có điều ma quỷ chạm mặt cách đây không lâu càng ngày càng lợi hại, quả nhiên ngôi làng nhỏ tuổi của nàng vẫn còn kém xa. May mà Mao Sơn là nơi linh khí, nàng đi lòng vòng mấy thời buổi này nhưng dù cho là ban ngày hay ban đêm đều không chạm chán trở ngại gì.

Nàng lấy màn thầu ra ngoạm một miếng lớn. Trước giờ chỉ nghe người ta đồn đạo sĩ Mao Sơn trừ yêu diệt ma, cũng không biết hữu ích hại như thế thật hay không. Nàng lại không mang nhiều ngân lượng bên người, không thể đóng nhiều tiền học phí. Mấy vị đạo sĩ ấy liệu có chịu nhận một con nhóc làm đồ đệ không đây?
Chúc bạn đọc truyện ‘Hoa Thiên Cốt vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *